62. Em thả tim vào status mới nhất của anh, không phải cho hình hay caption đâu, là cho anh đó. 63. Anh có yêu bản thân không? Vậy chúng ta tìm ra được điểm chung rồi, em cũng yêu anh! 64. Câu tán tỉnh là em copy đó, nhưng tình cảm dành cho anh là thật lòng. 65. Thấy diễn đàn có chương trình review nhận thưởng nên mình làm bài review cho anh em. Lâu rồi mới quay lại Kingspa Tô Hiệu, mất 2 năm dịch rồi mới quay lại được. Về vi trí địa lý thì cơ sở ở đường Tô Hiệu - Cầu Giấy. Đây là một trong những quán massage mà có phòng rộng. Khu bể tắm và xông hơi Em yêu anh." Nói xong, cô như một chú chim nhỏ nép vào trước ngực của Quan Hi Triết. Không ai nhìn thấy bên miệng cô ta hiện lên một nụ cười âm hiểm. "Quan Hi Triết, Hạ Tịch Nguyệt tôi thật là có mắt như mù mới coi trọng anh, lãng phí ba năm ở bên anh, ba năm thanh xuân Yêu anh thì nói láo Ghét anh thì nói xạo Thương anh thì nói dóc nhớ anh thì nói móc Giận anh thì muốn khóc Sao mà anh thấy "sóc" Bài 7 Một thương em trắng như Miên Hai thương miệng móm có duyên vô cùng Ba thương ngáo ngáo khùng khùng Bốn thương vừa mập vừa lùn rất xinh Năm thương 2 má em phình Sáu thương mắt hí đa tình làm sao Em Mù Mới Yêu Anh audio, Mới Cập Nhật: Chương 0063 Ngoại truyện 4 , Thể loại: Showbiz, ngọt ngào,Chuyển ngữ: Tặc Gia, Mèo Lang Thang, Ciel, Nấm lùn, Fei Ying, Tử Nhi,Biên tập: Mèo Lang Thang, Tặc Gia, Diệp Thần,Bản dịch khác: Mục lục. Status thả thính "gọi em là". Status thả thính "gọi anh là". " Thả thính " có lẽ đã là chuyện không còn mới lạ với chúng ta nhưng qua từng cột mốc cách thả thính cũng trở nên ngày càng dí dỏm, đáng yêu hơn. Và gần đây có một trào lưu vô cùng dễ mAV9v. Chuyển ngữ Tử Nhi Bùi Anh tổng kết lại cuộc sống của mình vào hiện tại, về cơ bản thì mỗi ngày sẽ làm việc trong đoàn làm phim và đắm chìm trong nam sắc. Ừ, lại thêm một lần ăn thịt, cái này là thịt thật. Hôm nay quay phân cảnh nữ chính ăn thịt, hơn nữa còn là nam chính mời nữ chính ăn bò bít tết thượng hạng. Bò bít tết do bếp trưởng nhà hàng của tập đoàn Úc thị tự mình đảm nhiệm, Bùi Anh chụp hình trước theo thông lệ rồi đăng lên weibo. Giống với mọi ngày, fan weibo oán thù bình luận cực kì tích tực. “Từ khi nhận phim Mùa yêu thương, Bùi ta nhanh chóng chuyển mình thành weibo mỹ thực rồi.” “Mỗi ngày đều thấy chị ăn thịt trên weibo, sau này còn xem lại lần nữa trên tv, lòng mệt quá [tạm biệt]” “Bạn Bùi Anh plus sắp online. [mỉm cười]” “Quyết định tối nay ăn bò bít tết [mỉm cười]” “Cơm của Hoàn Vũ thơm ngon có tiếng, nhưng tui chưa bao giờ thấy có weibo nào mất trí như cô [tạm biệt] chỉ cần cô mập mập mập lên.” “Bùi Bùi, đoàn làm phim của chị còn thiếu người không? qaq thể loại của hội ăn thịt qaq” Bùi Anh đăng trên weibo xong rồi chưa đủ, cô còn chạy sang weixin gửi tin cho Tống Nam Xuyên. Anh Anh Đang làm việc ạ? Em đang ăn thịt [hình ảnh] Tống Nam Xuyên “...” Anh tìm ảnh chụp trong album điện thoại, gửi cho Bùi Anh. Tống Cẩu đản Anh cũng có thịt ăn [hình ảnh] Bùi Anh nhìn thoáng qua ảnh chụp anh gửi đến, lập tức đầu chảy đầy vạch đen. Tấm hình anh gửi là lúc Bùi Anh ngủ trên giường. Anh Anh Anh chụp tấm ảnh này hồi nào? [tức giận] Tống Cẩu đản Buổi tối hôm trước? Anh Anh xóa ngay [mỉm cười] Tống Cẩu đản Không được, đây là vật báu có một không hai của anh. [mỉm cười] Bùi Anh “...” Không biết xấu hổ! Buổi tối quay phim xong, Tống Nam Xuyên lại đến đón cô. Lịch làm việc và nghỉ ngơi của đoàn làm phim anh đã xem trước rồi, anh vừa cài dây an toàn giúp Bùi Anh vừa hỏi cô “Ngày mai em được nghỉ phải không?” “Uhm.” Các diễn viên trong đoàn quay liên tục mười ngày thì sẽ được nghỉ một ngày, Bùi Anh tính ngủ hết ngày mai, nghỉ ngơi đàng hoàng một chút. Tống Nam Xuyên gật đầu nói “Vậy mai anh cũng không đi làm.” “...Thân là giám đốc sao anh lại tùy tiện như vậy được?” “Thì bởi vì anh là giám đốc nên mới có thể tùy tiện như vậy chứ.” Tống Nam Xuyên nhướng đuôi mày, nhìn Bùi Anh, “Nếu ngày mai được nghỉ anh sẽ dạy em bơi nhé.” Lông mày Bùi Anh vô thức giật giật lên “Em nói muốn học bơi lúc nào?” “Biết bơi là kĩ năng sinh tồn cơ bản đấy, đương nhiên là phải biết chứ sao, chẳng lẽ em còn muốn rơi xuống nước thêm lần nữa à?” “Tất nhiên là không, bởi vì em có đứng bên bờ sông đâu chứ.” Bùi Anh mỉm cười. “Dù gì hiện tại cũng sắp đến hè rồi, nhất định sẽ có rất nhiều tiệc tùng ở bể bơi, nếu em được mời chẳng lẽ cũng không tính đi hả?” “...Chờ được mời rồi nói sau, ngày mai em muốn ngủ.” “Ok, buổi sáng ngủ, buổi chiều bơi.” Bùi Anh “...” Vốn cô còn tưởng Tống Nam Xuyên chỉ là nhất thời nổi hứng, ai ngờ hôm sau anh thật sự tàn nhẫn kéo cô dậy. Bùi Anh buồn ngủ vò mớ tóc đen hơi rối của mình, mặt mày rất không tốt nhìn anh “Vì sao em phải học bơi chứ? Bao nhiêu năm không biết bơi, chẳng phải em vẫn sống được đó à?” Tống Nam Xuyên mở to mắt vô tội nhìn cô “Nếu em không học bơi, anh sẽ không yên tâm dẫn em đi du thuyền ra biển, cũng sẽ không yên lòng đưa em đi chơi bên bờ biển.” Bùi Anh “...” “Hay là em muốn mặc áo cứu sinh suốt hành trình?” ... Bùi Anh thử tưởng tượng hình ảnh kia một chút, cô cảm thấy mình vẫn nên học bơi đi. Trong biệt thự của Tống Nam Xuyên có hồ bơi, Bùi Anh ăn cơm trưa xong thì theo anh đến hồ bơi. Mặc dù ở đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, không ngờ nó lại lớn như vậy. Tống Nam Xuyên đưa cho cô một bộ áo tắm bảo cô đi thay. Bùi Anh nhìn bộ bikini hai mảnh màu xanh biển trong tay, cau mày “Không có bộ nào liền thân sao?” Tống Nam Xuyên kinh ngạc nhìn cô “Thời nào rồi mà có người mặc áo tắm liền thân nữa chứ?” Bùi Anh “...” Em không phục! Nhưng vị giám đốc Tống tài sản kếch xù nào đó lần này chỉ chuẩn bị mỗi một bộ áo tắm, Bùi Anh đành phải đi thay. Lúc cô đi ra, Tống Nam Xuyên cũng đã thay quần bơi, đang nằm nghỉ ngơi trên ghế bên bờ cát. Bùi Anh chần chừ đi qua, Tống Nam Xuyên ngẩng đầu nhìn thấy cô, kìm lòng không được mà cười nói “Rất vừa người, em thế này còn gợi cảm hơn cả không mặc gì nữa ấy.” Bùi Anh chán nản “... Cho nên đây mới là mục đích chính của anh phải không! Háo sắc!” Tống Nam Xuyên đứng lên, hào phóng nói “Không phải anh cũng cho em nhìn rồi mà?” ...Ai thèm nhìn anh! Trong lòng Bùi Anh phỉ nhổ như vậy nhưng ánh mắt vẫn không ngừng lướt qua lướt lại trên cơ bụng tuyệt vời của Tống Nam Xuyên. Nhìn thấy động tác mờ ám đó, Tống Nam Xuyên cười hỏi cô “Em thấy có vừa lòng không?” Bùi Anh “...” Nói thật này tổng giám đốc Tống, không phải anh ghét mấy bộ tiểu thuyết giám đốc này nọ lắm à? Trước tiên Tống Nam Xuyên kéo cô đi vận động làm nóng người, sau đó làm quen với nước ấm rồi mới cho cô xuống nước. Nghe nói phải xuống nước, trong lòng Bùi Anh lại thấy thoáng hoang mang. Cô đứng bên cạnh hồ, nói với Tống Nam Xuyên “Lúc còn bé em học bơi thiếu chút nữa thì chết đuối, thế nên trong lòng em mới có bóng ma tâm lý, không bao giờ muốn xuống nước nữa.” Tống Nam Xuyên vỗ vỗ lưng cô an ủi, anh dịu dàng nói “Không sao, chúng ta đi khu nước cạn, mực nước chỗ đó chỉ có một mét rưỡi, em đứng thẳng người thì đến ngang vai em thôi.” “Được rồi.” Bùi Anh đi theo anh đến khu nước cạn, cẩn thận bước xuống nước. Tống Nam Xuyên vẫn sát bên cạnh nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô đi về phía trước hai bước “Em đừng sợ, anh ở ngay bên cạnh mà, không để em chìm xuống đâu.” “Vâng...” “Ai cũng có sức nổi cả, trước tiên em phải cảm nhận cảm giác nổi trên mặt nước đã.” Tống Nam Xuyên nói xong thì kéo hai tay của cô lui về sau mấy bước để cho Bùi Anh từ từ nổi lên trên mặt nước. Hai chân Bùi Anh vừa rời khỏi mặt đất thì bắt đầu luống cuống. Cảm giác sợ hãi chìm trong nước lúc trước cô vẫn còn ghi nhớ, bây giờ mặt vừa tiếp xúc với nước thì cảm giác đó lại cuồn cuộn ập sang. Tống Nam Xuyên thấy cô sợ như vậy thì nhanh chóng chạy lại đỡ cô lên. “Em có sao không?” Hai tay anh vòng qua thắt lưng cô tránh cô lại ngã xuống. Bùi Anh thở hổn hển mấy hơi, dựa trên đầu vai anh nói “Không được, em rất sợ, nhất định em không đi nghỉ bên bờ biển đâu mà.” Tống Nam Xuyên khẽ cười hai tiếng, vỗ nhẹ sau lưng cô trêu chọc “Không sao rồi, em nghĩ tới chuyện lúc trước bị đuối nước sao?” “Uhm, nước tràn đến là em thấy sợ rồi.” Tống Nam Xuyên lại an ủi cô một lúc mới hỏi “Lúc đó xảy ra chuyện gì vậy? Ai dạy em bơi?” “Em trai em...” Bùi Anh khẽ nhíu mày, “Em không biết bơi mà cũng không ai dạy em cả, mấy năm cấp hai lúc nghỉ hè em trai rủ em đi bơi, vỗn em vẫn mang theo phao bơi nhưng mà không ngờ em ấy lại lấy mất, em ấy nói em là học sinh trung học rồi mà còn mang theo phao bơi rất mất mặt... Sau đó em ấy nói dạy em bơi, chân em bị chuột rút, em ấy không kéo em lên được, cuối cùng nhờ một chú bên cạnh cứu em lên.” Lúc ấy Bùi Anh đã nghĩ mình sẽ chết thật rồi, sau khi lên được bờ cả người cô vẫn còn run lẩy bẩy. Về đến nhà thì ba mẹ đã biết chuyện, họ không phê bình em trai nhưng lại dạy dỗ cô một lúc, sau đó cô không học bơi lội gì nữa. “Em trai em không hiểu chuyện gì cả, mình chỉ biết một chút mà còn dám dạy người khác bơi?” Vốn Tống Nam Xuyên đã có ấn tượng không tốt vì trong nhà Bùi Anh phân biệt đối xử giữa với cô và em trai, giờ thêm việc này nữa thì anh lại càng không thích cậu em đó. Bùi Anh không nói gì, Tống Nam Xuyên nhìn cô nói “GIờ em sợ nước như thế chắn chắn không học được gì rồi, thế này đi, trước tiên em học ngâm nước, chờ em quen rồi sẽ không sợ thế nữa.” “Ngâm nước?” Bùi Anh không hiểu lắm. Tống Nam Xuyên giải thích “Em ngồi xổm xuống, ngâm mình trong nước, nín thở xem có thể giữ được bao lâu.” “...Sao nghe có hơi đáng sợ.” Tống Nam Xuyên bị ánh mắt như thỏ nhỏ của cô chọc cười, anh kéo tay cô nói “Không cần sợ, anh vẫn nắm tay em, nhất định sẽ không buông ra.” “Vậy... anh cũng ngâm nước với em sao?” “Phải.” Bùi Anh suy nghĩ một lúc mới gật đầu nói “Vậy được rồi, em sẽ thử xem.” Tống Nam Xuyên cầm một cái kính bơi mang vào giúp cô, sau đó bản thân mình cũng đeo một cái. Anh nắm tay Bùi Anh, mỉm cười với cô “Chuẩn bị xong chưa?” “Rồi ạ.” Bùi Anh gật đầu. “Anh đếm từ một đến ba, chúng ta cùng nhau ngồi xuống.” “Được.” “Một, hai, ba.” Tống Nam Xuyên đếm xong thì ngập vào trong nước đồng thời với Bùi Anh. Nước ùa tới từ bốn phương tám hướng khiến Bùi Anh lại bắt đầu sợ hãi, dường như nhận ra cảm xúc của cô, hai tay Tống Nam Xuyên càng siết chặt hơn, đan vào giữa mười ngón tay cô. Bùi Anh bất giác nhìn về phía anh, Tống Nam Xuyên cong môi cười lại, cả người anh sát lại gần hôn lên môi cô. Lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Bùi Anh hôn người ta dưới nước, cảm giác đó thực sự rất lạ kì, giống như hô hấp của mình cũng là của đối phương, không sao thiếu được, tìm kiếm đòi hỏi lẫn nhau, giống như câu chuyện đồng thoại lãng mạn trên thế giới. Chìm trong nụ hôn sâu dài của Tống Nam Xuyên, Bùi Anh đã quăng hết nỗi sợ nước lên chín tầng mây. Đến khi không khí trong phổi hai người không còn thừa lại bao nhiêu thì Tống Nam Xuyên mới kéo Bùi Anh đứng dậy. Vừa lên khỏi mặt nước, Bùi Anh thở hổn hển mấy hơi. Tống Nam Xuyên tháo kính bơi xuống, vòng qua thắt lưng cô đỡ cô lên thành hồ “Cảm giác thế nào? Có phải thích hơn lúc hôn trên mặt đất không?” Cả người Bùi Anh còn chưa bình thường trở lại nhưng vẫn cố gắng lườm anh một cái. Tống Nam Xuyên cười xong lại nhích tới hôn lên khóe môi cô, nhìn cô nói “Như vậy sau này lúc ở trong nước em sẽ nhớ lại nụ hôn vừa rồi của chúng ta chứ không phải kí ức của lần chết chìm đó nữa.” Tuy rằng Bùi Anh không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn bị những lời đó làm rung động mất rồi, nhất định là do đại não thiếu không khí. Tống Nam Xuyên càng dán sát lại cô, đụng chạm ám chỉ cô “Em nói xem cảm giác yêu ở dưới nước thế nào nhỉ?” “...Anh là đồ háo sắc!” Mặc dù chưa bình tĩnh lại nhưng Bùi Anh vẫn nhịn không được lớn tiếng mắng mỏ anh. “Chỉ trước mặt em thôi.” Tống Nam Xuyên trả lời rất quân tử, vô cùng thẳng thắn, “Hôm nay cứ học thế này đã, chúng ta về phòng, nhé?” “Không về!” “Vậy em muốn ở ngay chỗ này sao?” “...Trong đầu anh không nghĩ được cái gì khác sao?” Tống Nam Xuyên cảm thấy thật oan ức “Hai ngày trước em nói mệt quá, anh đã nhịn không làm, hôm nay khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, em còn muốn chơi xấu thế à? Nghẹn lâu như vậy không tốt cho sức khỏe.” Bùi Anh “...” Cô biết ngay Tống Nam Xuyên dạy cô bơi chắc chắn không có gì tốt mà! Đăng bởi admin Chuyển ngữ Ciel Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Bùi Anh lại tiếp tục vùi đầu vội vã quay phim. Trở lại thành phố A, trợ lý của Mạc Trăn trở thành người đại diện của anh, nhìn người đại diện với khuôn mặt tròn trịa làm sai vặt* ở phim trường, Bùi Anh lặng lẽ tiếc nuối cho người đó. *nguyên văn 鞍前马后 an tiền mã hậu 1. to always be there for sb at their beck and call 2. to follow everywhere Người đại diện của Mạc Trăn là át chủ bài ở Khải Hoàng, nhưng ở chỗ của Mạc Trăn lại không khác người vú em là bao... Diễn xong cảnh giấu xác, sau khi đạo diễn hô dừng, diễn viên quần chúng tháo đạo cụ biểu diễn dính đầy máu, ngồi dậy từ dưới đất. “Bùi Anh, tôi là fan của cô đó, cô cho tôi xin chữ ký được không?” Anh ta vùng dậy như xác chết chạy hồng hộc đến bên cạnh Bùi Anh, Bùi Anh kinh ngạc, cười với anh ta “Được, nhưng trước tiên anh có muốn chùi máu đi không đã?” “Không sao, lát nữa chúng tôi sẽ đi tắm.” Anh chàng diễn viên quần chúng kích động lục lọi khắp nơi trên người mình muốn tìm ra một vật gì đó để Bùi Anh ký tên, “Cô ký lên người tôi đi, đây là quần áo của tôi, tôi không tắm!” Bùi Anh cầm bút từ tay trợ lý, ký tên lên áo của anh ta. Không hiểu sao tự nhiên cô lại nhớ đến người tài xế taxi cũng từng xin chữ ký của mình, bảo cô ký tên lên áo của anh ta, không biết bây giờ đã như thế nào rồi. Ký tên xong, diễn viên quần chúng thổi thổi, ngẩng đầu lên hào hứng nói với Bùi Anh “Cảm ơn! Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận!” Bùi Anh cười khẽ, có lẽ nhiệt tình của anh ta cũng lây sang cho mình, cô cứ thế nói chuyện cùng người đó “Anh thường làm việc ở những đoàn phim thế này sao?” “Lúc trước tôi làm ở hãng phim điện ảnh và truyền hình, thấy có đoàn phim thì sẽ đi xin đóng vai diễn viên quần chúng, sau đó “Diễn viên” quay, tôi quyết định chạy đến thành phố A! Đoàn phim này cũng quá đáng lắm đó, ngay cả vai diễn viên quần chúng cũng phải cạnh tranh! Dù chỉ là một diễn viên quần chúng, nhưng có thể xuất hiện trong bộ phim này tôi đã rất vui rồi!” Diễn viên quần chúng ngay cả tên cũng không được nhắc đến, nhưng lại là người khổ cực quay cả ngày, cuối cùng chỉ có được mấy giây trước ống kính truyền hình, vậy mà họ vẫn ôm giấc mơ và tình yêu mạnh mẽ, chăm chỉ tìm hiểu về mỗi nhân vật. Anh chàng diễn viên quần chúng làm cho Bùi Anh nhớ đến mình của những ngày trước kia, cô cong cong khoé miệng, cười nói với anh ta “Trước kia tôi cũng thường xuyên chạy vai diễn quần chúng, đúng rồi, tôi cũng từng diễn vai thi thể, ngay cả mặt cũng không được quay kìa. Cố lên, nhân lúc này anh cố gắng luyện diễn xuất cho thật tốt, rồi sẽ có cơ hội để mọi người biết đến anh nhiều hơn.” Được Bùi Anh khích lệ, anh chàng diễn viên quần chúng rưng rưng nước mắt* “A a a, Bùi Bùi ơi, cô đúng là nữ thần của tôi! Cảm ơn cô, tôi sẽ cô gắng thật nhiều! Hi vọng sau này tôi sẽ có cơ hội gặp may mắn được diễn xuất cùng cô!” *nguyên văn 热泪盈眶 nhiệt lệ doanh khuông lệ nóng doanh tròng “Được, mong ngày đó sẽ tới.” Hai người đang nói chuyện, giữa phim trường lại vang lên tiếng ồn ào xôn xao. Bùi Anh nhìn sang hướng mọi người, thấy thầy Hạnh Tâm cùng đi tới với một người phụ nữ mà cô không hề biết. Đạo diễn trò chuyện cùng họ vài câu, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người “Thầy Hạnh Tâm tới quan sát, đây là vợ của anh ấy, mọi người đều biết chuyện lễ quốc khánh vừa rồi thầy Hạnh Tâm vừa kết hôn phải không?” Bùi Anh trợn tròn mắt kinh ngạc...vợ! Vợ của thầy Hạnh Tâm là fan của Mạc thiên vương, vừa thấy Mạc Trăn hai mắt đã sáng bừng nhiệt tình chào hỏi với anh ta, mời anh ta ăn kẹo cưới. Thầy Hạnh Tâm một mực ở bên cạnh cô ấy, sắc mặt rất khó coi. May là vợ mới cưới của anh nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt Mạc thiên vương, sau đó lần lượt phát kẹo cưới cho mọi người trong đoàn phim. “Mọi người vất vả rồi, mời cùng ăn kẹo cưới.” Cô ấy phát đến chỗ của Bùi Anh, phát luôn cho cả diễn viên quần chúng đứng bên cạnh. Anh ta thoáng giật mình, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi cô “Tôi cũng có phần sao? Tôi chỉ là một diễn viên quần chúng thôi!” “Ăn kẹo cưới mà cũng phân biệt diễn viên quần chúng nữa sao anh? Anh nhìn xem trên mặt anh nhiều máu giả như vậy, cũng rất vất vả rồi, nhanh đi tắm đi thôi.” Trong vòng năm phút đồng hồ, anh chàng diễn viên quần chúng lần thứ hai cảm động đến rớt nước mắt “ Cảm...Cảm ơn! Cô là biên tập của thầy Hạnh Tâm đúng không, vừa xinh đẹp lại tốt bụng!” “...Ôi, anh khéo miệng quá.” Vợ thầy Hạnh Tâm được khen mà lúng túng, “Vì thầy Hạnh Tâm viết tiểu thuyết trinh thám nên mới làm các anh vất vả như vậy. Nhưng mà thi thể dưới ngòi bút của anh ấy cũng còn tốt, ít nhất bọn họ đều có tên!” Hạnh Tâm “...” Bùi Anh đứng bên trừng mắt nhìn sang, cô cảm thấy trong chuyện này có huyền cơ gì đó. “Cô Bùi, cô cũng ăn kẹo cưới đi! Vai diễn Triệu Việt mà cô thể hiện xuất sắc hơn cả nguyên tác, tôi rất mong đợi phim điện ảnh lần này!” “Cảm ơn cô.” Trong tay Bùi Anh cầm một nắm kẹo cưới, nhìn về phía đạo diễn. Bóng dáng đạo diễn thật cô đơn. Vợ chồng thầy Hạnh Tâm phát kẹo cưới xong, không bao lâu thì rời khỏi phim trường, Bùi Anh nghe đạo diễn nói, bọn họ gấp rút đi hưởng tuần trăng mật. “Haiz, tiểu thuyết của mình dựng thành phim cũng chả thèm quan tâm, từ lúc khai máy thì bận bịu kết hôn, đến lúc đó có chỗ nào không hài lòng thì đừng có trách tôi.” Đạo diễn nhìn theo bóng lưng họ, oán trách một câu. Bùi Anh đang ăn kẹo cưới, vừa nghe đạo diễn cảm thán mà thấy...thật là chua. Tuy nhiên suy nghĩ một lúc cô lại đầy thông cảm, vợ của Mạc thiên vương vừa đi thì vợ của thầy Hạnh Tâm lại tới, quả là chua xót trong lòng. Không biết chuyện li hôn của đạo diễn và vợ đã giải quyết sao rồi? Buổi tối đoàn phim lại quay đến tận khuya mới kết thúc công việc, Tống Nam Xuyên tự mình đến trường quay đón Bùi Anh, từ biểu cảm của anh có thể thấy rằng anh rất không hài lòng với thời gian hoàn tất công việc. “Đạo diễn Triệu, chuyện ly hôn của anh và vợ anh thế nào?” Nghe Tống Nam Xuyên hỏi vấn đề mà mình cũng quan tâm, Bùi Anh dựng lỗ tai lên. Đạo diễn Triệu vừa dọn đồ đạc vừa nói với Tống Nam Xuyên “Cô ấy nói từ từ đã, cô ấy suy nghĩ thêm một chút.” “Vậy thì lúc này chính là thời kỳ khảo sát, anh mà thể hiện không tốt là không được đâu đó.” Tống Nam Xuyên vừa nói vừa đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ “Giờ này mới xong việc, nhất định cô ấy sẽ có ý kiến.” Đạo diễn “...” Anh ta đã nhận ra, người có ý kiến chính là Tống Nam Xuyên. Bùi Anh cười khan, kéo Tống Nam Xuyên lên xe “Đạo diễn Triệu, chúng tôi đi trước đây.” “Ừ, đi thôi đi thôi“. Đừng lảng vảng trước mắt ông ta, mỗi ngày một đôi cũng đủ rồi. Đi theo Tống Nam Xuyên lên xe, Bùi Anh đút một viên kẹo cưới mà thầy Hạnh Tâm cho vào miệng Tống Nam Xuyên “Ngon không anh? Là kẹo cưới của thầy Hạnh Tâm đấy.” Tống Nam Xuyên khẽ gật đầu một cái “Anh nghe nói trong hôn lễ vừa rồi anh ta cũng lạc đường, cuối cùng đã lỡ mất thời gian cử hành hôn lễ.” “...” Bùi Anh im lặng, thì ra bệnh mù đường của thầy ấy không phải do đạo diễn tuỳ tiện bêu xấu, “Thế cô dâu phải làm sao?” “Cô dâu? Cô dâu ở cùng với anh ta, cả hai cùng lạc đường.” “...Thật là xứng đôi.” Tống Nam Xuyên cười cười, nắm tay cô “Chờ đến hôn lễ của chúng ta cũng phát kẹo cưới cho đạo diễn Triệu.” “...Anh phát thẳng cho ông ấy thức ăn cho chó đi, cần gì phải vòng vo như vậy.” Tống Nam Xuyên lại cười khẽ một tiếng, hỏi cô “Sau khi kết hôn em muốn đi tuần trăng mật ở đâu?” “À, ở đâu cũng được ạ, em cũng không thích nhất chỗ nào cả.” “Vậy chúng ta đi mỗi nước một nơi đi.” “...Anh cho em chút thời gian, em nhất định sẽ nghĩ ra một chỗ em muốn đi.” Tống Nam Xuyên nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đó “Sao em lại đáng yêu vậy chứ.” Hai người hôn nhau một lúc, độc nhiên Bùi Anh nói “Em thấy viên kẹo cưới anh ăn ngon hơn viên em ăn!” Tống Nam Xuyên “...” Thời gian quay Diễn viên còn kéo dài một tháng, đến trung tuần tháng mười một mới chính thức hoàn thành. Ngày hoàn công, Hoàn Vũ tổ chức một buổi tiệc lớn, mời không ít người của giới truyền thông tham gia. Tống Nam Xuyên là cổ đông lớn của Hoàn Vũ, đương nhiên anh cũng tham gia buổi tiệc này. Lúc anh và Bùi Anh cùng nhau đến đó, họ đón nhận hàng loạt ánh mắt của mọi người vây quanh. Ký giả đến dự tiệc hoàn công cũng không bỏ sót cơ hội này, quay qua chỗ họ rồi chụp hình liên tục. Theo sát phía sau hai người là vợ chồng Mạc Trăn, hai anh chị khoác tay nhau bước xuống xe cũng nhận được sự chú ý như thế. Ký giả không dám chậm trễ một chút nào, chớp nháy liên hồi như sợ sẽ bỏ qua những chi tiết nhỏ nhất. Chắc tiêu đề ngày mai sẽ phải cạnh tranh khốc liệt lắm đây. Là tiệc hoàn công, dĩ nhiên nhân vật chính chính là các diễn viên. Bùi Anh và Mạc Trăn là nam nữ chính, họ thay phiên nhau lên sân khấu phát biểu cảm tưởng, lúc nói xong còn có nhân viên trong đoàn lên bục để tặng hoa. Sau khi đạo diễn và từng diễn viên phát biểu, cuối cùng mới đến khâu ăn uống. Trong những trường hợp thế này, đi cùng nhau là sự lựa chọn hàng đầu, tất cả mọi người đã xác định được mục tiêu từ trước, ân cần đi mời rượu. Tống Nam Xuyên một mực đứng cạnh Bùi Anh, hai người, một người là cổ đông lớn của Hoàn Vũ, một người là nữ minh tinh tiền đồ xán lạn, từng nhóm người lần lượt đến làm quen. Cuối cùng ngay cả đạo diễn cũng đưa nhân viên đoàn phim ra ứng phó, tới mời rượu Bùi Anh “Ly rượu này mời nữ chính của chúng ta, lúc ở phim trường tôi mắng cô không ít, nếu có chỗ nào đắc tội thì cô đừng để trong lòng, cũng là vì công việc cả mà, lúc không làm việc thì tôi là người rất dễ ở chung đúng không?” Ông ta vừa nói vừa uống cạn ly rượu, “Bùi Anh diễn rất tốt, tôi đánh giá cô rất cao, tương lai tiền đồ xán lạn. Đề cử giải Kim Ngưu lần sau nhất định sẽ có tên của cô!” Mọi người lại ồn ào đứng lên mời rượu Bùi Anh, Bùi Anh khoát tay nói “Tôi không uống được rượu, tôi uống nước trái cây được không?” “Đương nhiên là không được! Chúng tôi thì uống rượu, cô lại uống nước trái cây, coi sao được.” Đạo diễn đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, “Trắng không được thì uống đỏ, cạn một hơi nào!” Bùi Anh khó xử nhìn Tống Nam Xuyên, lúc trước đã hứa là sẽ không uống rượu nữa rồi. Tống Nam Xuyên hiểu cô muốn nói điều gì, anh thấp giọng nói “Anh ở đây, em uống một chút cũng không sao.” Bùi Anh chớp mắt, uống ly rượu đạo diễn đưa cho cô, đạo diễn sảng khoái nói “tốt” rồi lại rót cho cô thêm ly nữa “Ly này chúc cô tiền đồ rộng mở*, sẽ đạt được ảnh hậu của giải Kim Ngưu!” *nguyên văn 前程似锦 tiền trình tự cẩm tương lai tươi sáng, tốt đẹp Lần này Tống Nam Xuyên không đợi Bùi Anh từ chối đã lấy ly rượu trong tay đạo diễn uống “Cảm ơn đạo diễn Triệu, nhưng tửu lượng Bùi Anh không tốt, chắc anh cũng không muốn nữ chính của anh thất lễ trước mặt mọi người chứ?” Tống Nam Xuyên là nhà đầu tư, đạo diễn Triệu sẽ không chọc giận anh ta, anh đã nói như vậy thì đạo diễn Triệu cũng không thể bắt Bùi Anh uống rượu thêm được nữa, mọi người cùng chuyển sang một mục tiêu kế tiếp. Người đại diện của Mạc Trăn đợi mọi người đi hết thì cầm một ly rượu đỏ đi tới “Anh Tống và cô Bùi thật là một đôi bích nhân*, xem ra chuyện tốt của hai vị sắp đến rồi?” *璧人 bích nhân đẹp đôi Tống Nam Xuyên nhìn anh ta, nói “Tôi nhớ anh là người đại diện của Mạc Trăn mà, chuyển qua làm “chó săn” khi nào vậy? Người đại diện của Mạc Trăn im lặng một lúc, nghiêng đầu nhìn Bùi Anh “Không biết cô Bùi có hứng thú ký hợp đồng với Khải Hoàng chúng tôi không?” Đăng bởi admin Chuyển ngữ Fei Ying Tiếng hô của người hâm mộ vang lên vô cùng cuồng nhiệt, giữa khung cảnh hỗn loạn đó, MC vẫn thong dong nhìn Bùi Anh, cười hỏi khán giả “Mọi người có muốn Bùi Bùi hát tặng chúng ta một bài không?” “Muốn -!” Bùi Anh còn chưa kịp lên tiếng, tiếng hô lớn đồng loạt vang lên từ phía người hâm mộ. Nở nụ cười với khán giả, Bùi Anh quay sang gật đầu đồng ý với MC “Được, tôi sẽ hát.” Trần Thắng cảm thấy ruột gan đang xoắn cả lại rồi, dẫn chương trình làm bậy, sao đến cả Bùi Anh cũng bừa bãi thế này! Nhỡ chẳng may hát không tốt thì hình tượng vất vả lắm mới xây dựng nên chẳng phải sẽ sụp đổ trong chốc lát sao! Nhạc dạo ca khúc “Nở rộ” vừa vang lên, fan hâm mộ bên dưới lập tức hét vang trời, rất nhiều cánh tay cầm đĩa nhạc vươn lên cao đưa qua đưa lại theo điệu nhạc. “Khi vạn vật héo khô, hai ta trở nên xa lạ...” Bùi Anh vừa cất tiếng hát, fans hâm mộ lại bắt đầu cổ vũ cuồng nhiệt. Âm sắc của cô vốn đã tốt, cao độ cũng rõ ràng, thế nên khi thực sự cất giọng hát thì rất dễ nghe. Phần hát đầu tiên khó ở chỗ nắm chắc tiết tấu, ở đoạn này lúc ghi âm Bùi Anh đã vượt qua thành công, ngay sau đó là đoạn điệp khúc. Bên dưới sân khấu, Trần Thắng chắp hai tay cầu nguyện. “Anh nở rộ như pháo hoa giữa ngày hè, nhuộm bảy sắc cầu vồng rực rỡ lên vùng lãnh đĩa, che đi sắc màu ảm đạm của mùa đông” Trần Thắng sững sờ lắng nghe Bùi Anh hát. Hơi thở điều hòa lên xuống giống như sự nhấp nhô của dãy núi trập trùng, để lên được các nốt cao Bùi Anh phải dùng kỹ thuật hát giả thanh, nhưng sự chuyển đổi cực kỳ tự nhiên, không hề bị phô chênh một nốt nào. Đoạn điệp khúc là phần khó nhất nhưng vì cô giữ hơi đủ dài nên không khiến cho người nghe cảm thấy giọng ca sĩ quá yếu, thậm chí âm sắc của cô còn chạm tới nốt cao nhất, đầy đặn mà chắc chắn. ... Không phải Kiều Dĩ Thần trêu anh ta đấy chứ? Rõ ràng Bùi Anh hát rất tốt mà! Còn tốt hơn nhiều người mang danh ca sĩ nữa ấy chứ! Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên rung trời. MC phải rất vất vả để kiềm chế được sự cuồng nhiệt của khán giả, tuyên bố buổi ký tặng chính thức bắt đầu. Các nhân viên xuất hiện ngày càng nhiều để duy trì trật tự, còn người hâm mộ sẵn sàng với đĩa hát trong tay, bắt đầu xếp hàng đợi tới lượt được ký tên. Bùi Anh luyện ký suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng có đất dụng võ. Bốn mươi phút ký tặng, khoảng thời gian nghe thì không dài nhưng đối với người cầm bút ký mà nói thì đúng là một khổ hình. Bùi Anh ký xong, cả cổ tay đều cực kì đau nhức. Thời điểm MC tuyên bố kết thúc thời gian ký tặng thì vẫn có một vài người hâm mộ chưa xin được chữ ký. Để giữ chân Bùi Anh, họ đã ngăn không cho cả ekip rời khỏi hiện trường. Mặc dù các nhân viên trong đoàn đã nhấn mạnh rất rõ là vẫn còn một buổi ký tặng nữa nhưng những người này cố chấp chẳng chịu nghe, nhất quyết đứng lì tại chỗ không dời bước. Bùi Anh rất hiểu tâm trạng của những khán giả này, xếp hàng lâu như thế mà cuối cùng lại không nhận được chữ ký, sao cam lòng cho được, nếu như có thể cô sẵn sàng ký cho tất cả mọi người, nhưng bây giờ cô phải chạy về phim trường ngay lập tức, cả đoàn làm phim bên kia đang chờ cô. Các nhân viên vây xung quanh Bùi Anh, bảo vệ cô rời khỏi khu vực ký tặng, ngay cả Trần Thắng cũng phải đích thân ra tay. Vất vả lắm mới ra khỏi Trung tâm thương mại Ánh Sao mà vẫn có rất nhiều fan nhỏ tuổi theo đuôi cô. “Bùi Bùi ~ Bùi Bùi~” người hâm mộ vừa chụp hình vừa la hét, có người còn to gan với tay ra túm lấy cô. Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi mà Bùi Anh đi rất chậm, rất mệt mỏi, trước mặt toàn là khán giả đang chặn đường, đúng lúc này xuất hiện hai người đàn ông mặc âu phục, dùng thân thể to lớn ngăn cản người hâm mộ bên ngoài. Bùi Anh tò mò nhìn hai người mới đến, đây không phải là... hai “nhân viên cộng đồng” lần trước sao! Chưa kịp suy nghĩ thêm gì thì Bùi Anh đã bị Trần Thắng thừa dịp nhét vào “xe bảo mẫu“. Trợ lý ngồi trên ghế lái thấy họ đã lên xe lập tức đánh tay lái chạy thật nhanh. “Ha, mệt quá đi mất.” Trần Thắng thở phào một hơi, lấy chai nước trên xe uống một hớp, “Lần sau nhất định phải yêu cầu ban tổ chức giới hạn lượng khán giả, tránh trường hợp không ký được hết lại thành ra bạo động.” Anh ta vừa nói vừa quay sang nhìn Bùi Anh “Hôm nay em hát live không tệ chút nào.” Bùi Anh cười cười nói “Lần trước bị Kiều Dĩ Thần mắng, ngày nào em cũng tập thở, nhưng dạo gần đây vì mải quay phim nên có hơi bê trễ, thật ra lúc nãy em cũng không dám chắc trăm phần trăm mình có thể hát tốt.” Bây giờ nghe cô nói Trần Thắng mới biết, thì ra ngày nào cô cũng tập luyện hơi thở, anh bỗng thấy vui mừng “Thế mới nói cơ hội chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị, hôm nay em hát live như thế đã bịt miệng được mấy người tung tin nghi ngờ. Nhưng mà chuyện ban tổ chức không làm theo thỏa thuận ban đầu với chúng ta, nhất định anh sẽ truy cho rõ.” Bùi Anh gật đầu một cái. Hôm nay, người dẫn chương trình cũng khiến cô bất ngờ khi đưa ra tình huống ép buộc cô phải hát, cũng may mà bình thường có luyện tập. Rút điện thoại di động ra, cô nói với Trần Thắng “Em sẽ up một bài lên weibo, giải thích một chút về buổi ký tặng hôm nay.” “Được.” Trần Thắng cũng cầm điện thoại lên bắt đầu xem weibo. Trên weibo đã có không ít người hâm mộ ghi hình buổi ký tặng đang share video, anh ta xem một hồi thì xem đến weibo của Bùi Anh. Bùi Anh v Buổi ký tặng đầu tiên trong đời đã thành công mỹ mãn~ hơi tiếc một chút vì thời gian có hạn nên có không ít fan không kịp xếp hàng nhận chữ ký, thật lòng xin lỗi các bạn, bởi vì ngay sau đó Bùi Anh phải quay lại phim trường ngay nên không kịp ký cho từng người, lần tới nhất định sẽ cố gắng tranh thủ ký cho nhiều fan hơn nữa! Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người ^_^ Update này Bùi Anh đăng lên vô cùng đúng lúc, không ít kẻ đang muốn nhân cơ hội bôi xấu cô, nào là “Kẻ đùa bỡn” rồi thì “Chưa ký xong đã rời đi”, nhưng mà chưa kịp viết xong bài đăng thì weibo của cô đã xuất hiện rồi. Trần Thắng thầm khen ngợi cô. Bùi Anh up xong weibo thì bắt đầu đọc bình luận của mọi người. Ngày trước, mỗi một bài đăng cô đưa lên, cả một ngày mà chỉ nhận được mười mấy comment, nhưng bây giờ mỗi dòng trạng thái có thể thu được cả trăm comment chỉ sau mấy phút. “Bùi Bùi, em không xin được chữ ký chị [qaq] lần sau em sẽ đến trước 2 tiếng [qaq]” “Đã được nhận chữ ký, ha ha ha ha [hình ảnh]” “Bùi Bùi hôm nay thật tuyệt vời, chíp chíp chíp ~” “Cuối cùng hôm nay đã được nhìn thấy chân dài Bùi Bùi ở khoảng cách gần! Thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà đưa tay sờ một cái [icon háo sắc]” “Fan hâm mộ các nơi chỉ biết yên lặng mà xem mấy bạn [icon mỉm cười]” “Bùi Bùi hãy tới thành phố C đi!” “Bùi chân dài lại khổ cực rồi~ [yêu chị]” Những lời nhắn gửi của người hâm mộ luôn là động lực, cũng là liều thuốc hóa giải tất cả mệt nhọc trong công việc của Bùi Anh, đang chăm chú đọc bình luận thì cô nhận được một tin nhắn cá nhân. Tin nhắn cá nhân của cô ở trạng thái đóng, chỉ những người được cho phép mới có thể gửi tin. Xem qua tin nhắn, hóa ra người gửi là Kiều Dĩ Thần. Bùi Anh bị dọa suýt nữa ném luôn điện thoại trên tay. Kiều đại nhân tìm cô làm gì? Chẳng lẽ anh ta thấy sự việc ở hiện trường buổi ký hôm nay nên đặc biệt gửi tin nhắn để mắng cô cho đã sao! Bùi Anh làm công tác chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, như một tráng sĩ tự chặt cổ tay nhấn nút mở tin nhắn của Kiều Dĩ Thần. Kiều Dĩ Thần “Tôi đã xem video về buổi ký tặng ngày hôm nay, kỹ thuật hát của cô tiến bộ rất nhiều, chắc là bình thường vẫn chịu khó tập luyện đúng không?” Bùi Anh “Vâng, lần trước anh dạy tôi một vài kỹ thuật luyện hơi thở, sau đó tôi tự tập ở nhà, mặc dù thời gian luyện tập mỗi ngày không quá dài, nhưng nhất định phải dành vài phút để tập orz.” Kiều Dĩ Thần “Uh, nếu sau này có cơ hội thì cùng hợp tác lần nữa nhé!” Bùi Anh thoáng sửng sốt, Kiều đại nhân muốn hợp tác tiếp với cô! Chẳng phải trước đó anh ta còn chân thành khuyên cô nên tập trung cho diễn xuất đấy thôi! Như thế tức là cuối cùng thì Kiều Dĩ Thần cũng đã công nhận năng lực của cô rồi? Trong lòng Bùi Anh vui mừng muốn phát điên nhưng vẫn cố kiềm chế nhẹ nhàng hỏi lại “Anh đồng ý sản xuất âm nhạc cho tôi thật à?” Kiều Dĩ Thần “Giọng hát của cô không tệ, nhưng mà kỹ năng cơ bản hầu như không có, nhưng màn trình diễn vừa rồi của cô đúng là khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng.” - __-... đúng là phong cách khen ngợi người khác gắn mác Kiều Dĩ Thần đây mà. Bùi Anh “Cảm ơn anh! Tôi rất mong đợi được hợp tác lần nữa với anh!” Kiễu Dĩ Thần “Hãy cảm ơn chính bản thân cô đi, tôi đánh giá rất cao sự cố gắng của cô, trong ngành này, thiếu nhất chính là những người như vậy.” Bùi Anh kích động tới mức muốn gửi một bát cháo gà để cảm ơn anh ta thì bỗng thấy người kia gửi thêm 1 tin nhắn nữa “Nhưng nếu là ở phòng thu, màn biểu diễn vừa rồi của cô chắc chắn sẽ phải làm lại.” Bùi Anh “...” Trong cháo gà lại có độc. Cuối cùng thì hai buổi ký tặng cũng diễn ra trọn vẹn, sau đó đến lượt bộ phim “Mùa yêu thương” chính thức công chiếu. Ngày chiếu đầu tiên, tuy con số rating chỉ vượt qua mức rating của “Ánh sáng Nghê Thường” mùa trước, cả đoàn phim cực kì vui sướng. Tháng này Bùi Anh vô cùng vô cùng bận rộn, nhưng nhìn thấy thành tích khả quan cũng cảm thấy bận thế cũng đáng. Hơn nữa, phim truyền hình rất dễ thu hút người hâm mộ, hiện tại, lượng fan của Bùi Anh đã bước sang hàng triệu, rất nhiều fan trên weibo đề nghị chúc mừng fanclub đạt con số một triệu. Bùi Anh còn chưa nghĩ ra chúc mừng thế nào thì được đạo diễn thông báo Hoàn Vũ sắp có một buổi tiệc gặp mặt, Tổng giám đốc Vương đã mời họ ăn cơm lần trước đặc biệt có lời mời Bùi Anh. Bùi Anh nghe thấy tin này thì ngỡ ngàng “Tiệc gặp mặt của Hoàn Vũ sao lại mời tôi?” Đạo diễn đáp lời “Cô đóng vai nữ chính mà, buổi tiệc này ngoài nhân viên Hoàn Vũ cũng có không ít ngôi sao nổi tiếng tham gia, như đoàn phim “Khởi vũ” có Lý Tư Tư và Du Khải Trạch ấy, cô và Thừa Diệc đại diện đoàn phim của chúng ta tham gia đi.” “À, ra là thế, vậy cũng được, thời gian là khi nào ạ?” “Chiều mai, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu làm việc sớm hơn để kết thúc sớm.” “Vâng.” Ngày thứ hai, sau khi kết thúc công việc ở đoàn phim, cô cùng Thừa Diệc cùng nhau đi tới tham gia tiệc gặp mặt. Địa điểm diễn ra buổi tiệc là quán bar Hoàn Vũ, toàn bộ quầy rượu ngoài trời bên hồ bơi được Hoàn Vũ bao trọn, thì ra là một buổi Pool Party. Bùi Anh đi phía sau nhận ra có không ít ngôi sao nổi tiếng tới đây, nhưng phần lớn đều là người nhà của những nhân vật cấp cao trong Hoàn Vũ. Phải rồi, Tống Nam Xuyên xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ. Lúc cô tới Tống Nam Xuyên đang đứng cạnh hồ bơi nói chuyện với tổng Giám đốc Trương, hai người đều mặc đồ nghiêm chỉnh, không phù hợp với không khí ở hồ bơi chút nào. Bùi Anh không đi lên chào hỏi mà tự lấy một ly nước trái cây rồi ngồi sang một bên. Thừa Diệc đi cùng cô vừa tiến đến đã bị mấy em gái nhỏ vây quanh, Bùi Anh đoán mấy cô gái đó đều bị Thừa Diệc hớp hồn rồi. Aizz, đầu thai đúng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật mà, cùng giống như mê mẩn, có người chỉ biết”liếm” màn hình suốt cả đời, nhưng có người lại có thể tham gia một buổi tụ họp nào đó rồi gặp được nam thần. Bùi Anh đang mải suy nghĩ lung tung thì Du Khải Trạch đi tới. Anh ta chỉ mặc mỗi quần bơi, trên người khoác một cái khăn tắm, may mà không lộ cái gì chứ không thì Bùi Anh cũng chẳng biết nên đưa mắt nhìn đâu. “Lâu rồi không gặp, dạo gần đây hình như cô rất bận.” Du Khải Trạch chào cô rất tự nhiên. Bùi Anh lễ phép cười với anh ta rồi nói “Gần đây có hơi bận một chút, cũng may là đạo diễn đồng ý để tôi tham gia bữa tiệc này.” Du Khải Trạch lại cười hỏi cô “Có muốn xuống bơi không? Ở chỗ này cũng có chuẩn bị sẵn đồ bơi đấy.” Bùi Anh vội lắc đầu “Không cần đâu, tôi không biết bơi.” Du Khải Trạch hơi bất ngờ nhìn cô “Không ngờ cô lại là vịt cạn, thật tiếc cho cặp chân dài này quá.” “...” Bùi Anh nhấp một hớp nước trái cây rồi nói “Lúc còn bé, vì học bơi mà suýt chút nữa tôi đã chết đuối đấy, từ đó tôi không dám bơi nữa.” Du Khải Trạch nhíu mày, đề nghị “Nếu không thì để tôi dạy cô, từ nhỏ tôi đã bơi giỏi rồi, tôi bảo đảm an toàn tuyệt đối cho cô.” “Không không, tôi không dám thật.” Bùi Anh vẫn còn đang từ chối thì có hai bạn nhỏ mặc đồ bơi chạy tới, quanh hông là một chiếc phao tròn. “Chú ơi, chú nói chuyện xong thì cùng bơi với tụi cháu nhé?” “Hừ, chú chỉ mải nói chuyện với chị gái xinh đẹp này thôi, không để ý tới chúng ta, mình đi mách ba đi.” Du Khải Trạch dở khóc dở cười nhìn bọn trẻ “Mấy đứa này là con của anh trai tôi...” Anh ta còn chưa nói xong đã bị hai bạn nhỏ kéo thẳng đến bên cạnh hồ, bé gái đẩy mạnh một cái, anh ta rất phối hợp mà rơi thẳng xuống nước. Hai bạn nhỏ đứng trên bờ vỗ tay, sau đó lại chạy tới kéo Bùi Anh “Chị xinh đẹp cũng xuống bơi đi.” Bùi Anh bị mấy đứa nhóc kéo lên, cô liên tục lắc đầu “Chị không biết bơi.” “Không sao, em cho chị mượn phao.” Cô bé ngây thơ nói. Bùi Anh “...” Cô bé kia vừa dứt lời thì cởi phao bơi quanh eo mình ra thật, Bùi Anh vội vàng ngăn nó lại. Đúng lúc này có một bé trai cầm vòi cứu hỏa xông thẳng về phía Bùi Anh, theo bản năng cô tránh sang một bên, không ngờ nền đá cạnh hồ lại quá trơn, cô không đứng vững bị trượt chân rơi tõm ngay xuống nước. “Ùm” một tiếng, nước văng tung tóe. Du Khải Trạch nhìn thấy Bùi Anh rơi xuống nước thì lòng càng hoảng hốt, anh vừa định bơi qua thì nghe bên cạnh vang lên một tiếng “Ùm“. Tống Nam Xuyên còn mặc nguyên âu phục đi giày da đã nhảy thẳng xuống nước, nhanh chóng bơi tới bên cạnh Bùi Anh. Nước trong hồ không sâu, vốn chỉ đến cổ Bùi Anh thôi, nhưng vì cô quá sợ hãi khi bị ngã nên mới không tỉnh táo, vùng vẫy một hồi đã uống mấy ngụm nước. Một tay Tống Nam Xuyên giữ đầu cô, kéo cả người cô lên. Hình như cảm nhận được sức lực từ đôi tay Tống Nam Xuyên đặt trên eo mình nên Bùi Anh tỉnh táo hơn một chút. Tống Nam Xuyên thấy cô đã đứng vững thì leo lên bờ trước, sau đó mới kéo cô lên. Cả người Bùi Anh ướt đẫm, Tống Nam Xuyên nhanh chóng cởi áo khoác âu phục choàng lên người cô, sau đó bế cô lên. Mặc dù áo khoác anh cũng ướt sũng rồi nhưng ít ra sẽ không ai thấy gì. Bùi Anh rúc vào lòng Tống Nam Xuyên, người run rẩy. Tống Nam Xuyên vội vỗ vỗ lưng cô để trấn an, nhẹ giọng an ủi “Không sao, không sao cả, có anh đây rồi.” Anh bế Bùi Anh lên thẳng phòng nghỉ trong quán bar, để nhân viên phục vụ giúp mở cửa phòng rồi ôm cô vào bên trong. “Nhanh thay quần áo đi.” Tống Nam Xuyên tìm thấy quần áo ngủ trong tủ, đưa tới cho Bùi Anh. Cô vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chầm chậm cầm lấy quần áo anh đưa. Tống Nam Xuyên lấy khăn lông giúp cô lau lau tóc, kéo cô từ trên giường đứng lên “Cần anh giúp em thay quần áo không?” Cuối cùng Bùi Anh cũng bình tĩnh ít nhiều, cô cầm quần áo đi vào trong phòng tắm. Chờ đến lúc cô đi ra thì Tống Nam Xuyên cũng đã thay xong quần áo ngủ, đang lấy khăn lông lau khô tóc. Thấy Bùi Anh đã ra, anh vẫy tay gọi cô “Tới đây ngồi.” Bùi Anh đi tới ngồi xuống, Tổng Nam Xuyên bật máy sấy, sấy tóc cho cô. Bùi Anh ngắm nhìn Tống Nam Xuyên qua gương, nỗi sợ đuối nước cũng tan biến dần. “Vừa nãy cảm ơn anh.” Cô nói. Tống Nam Xuyên nhìn cô qua gương, đáp lại “Cảm ơn anh cái gì?” “Cảm ơn anh cứu em...” “Anh không cứu chẳng lẽ để Du Khải Trạch cứu em?” Bùi Anh mím môi, không nói thêm gì nữa. Tống Nam Xuyên đưa một ly nước ấm tới tay cô “Vừa nãy anh yêu cầu phòng ăn mang tới, nhanh uống một ngụm đi.” “À...” Bùi Anh nghe lời uống một hớp, sau đó ôm ly nước ấm trong tay. Tống Nam Xuyên vừa sấy tóc cho cô, vừa hỏi “Lúc nãy em nói chuyện gì với Du Khải Trạch thế?” “... Không có gì cả, anh ta rủ em xuống bơi, nhưng em nói em ko biết bơi.” “Sao em còn tới cạnh hồ bơi làm gì?” “Bị mấy đứa bé kéo đến...” Tống Nam Xuyên hứ một tiếng “Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm nhà họ Du cần phải dạy bảo tốt hơn, để anh nói chuyện với tổng giám đốc Du.” Bùi Anh “...” Sau đó hai người không nói thêm lời nào, cả căn phòng chỉ vang tiếng “vo ve” của máy sấy tóc, nhưng Bùi Anh lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Tống Nam Xuyên sấy khô tóc cho cô rồi tắt máy sấy đi. “Cảm...” Bùi Anh vừa mở miệng thì từ phía sau, Tống Nam Xuyên đã ôm chầm lấy cô. Đăng bởi admin

em mù mới yêu anh