Danh sách chương Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận Chương 1: Tiết Tử 1 Sự nghiệp khai chi tán diệp* vĩ đại của Hoàng tộc Lương Quốc hiển hách đến thời Sùng Đức bệ hạ dường như đã bị đặt một dấu chấm hết tròn trĩnh.
1 Công Tôn Tử Đô, tức Công Tôn Át, người nước Trịnh, đệ nhất mỹ nam thời Xuân Thu. Họ gốc là Cơ, cháu trai của Chu thất Trịnh Hoàn Công, con trai của công đáy huyệŧ- đệ đệ Trịnh Vũ Công. Xung quanh lại là một trận cười ồ, Tần Tôn gấp quạt ‘phạch’ một cái
Ngày kế, vân cẩn nhiên tỉnh lại thì, thì thấy công chúa điện hạ khoác quần áo đứng ở nàng nhuyễn tháp bên cạnh."Công chúa tảo. . . ." Hứa là vừa tỉnh, vân cẩn nhiên cũng không có phát hiện thiên vũ có chút không thích hợp."Phò mã quá hội trong cung lão mẹ sẽ nhiều
Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận: Tác giả: Thiên Như Ngọc Bộ sách: Thể loại: Cổ đại Tình trạng: Hoàn Thành: Định dạng: eBook prc pdf epub azw3: Lượt xem: 4673: Từ khóa
Đọc truyện Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận. Lại nói, Vương phi của ngài vốn là một nhân vật truyền kỳ, là nữ quan đệ nhất của Đại Lương, đồng thời cũng là lão sư mà Hoàng đế bệ hạ rất mực tôn kính. Khi nghe được tin tiểu công chúa chào đời, bà
Thể loại: Nữ cường, cung đình, hầu tước, tình hữu độc chung, 1v1. Editor: Imelda Pham. Độ dài: 70 chương + ngoại truyện. An Bình điện hạ chỉ có một khuyết điểm duy nhất là hơi phong lưu. Hoàng đế muốn chọn một lương tế, liền để cho Thượng thư lễ bộ nhận mệnh
wiuwzv. Bệ hạ vô cùng phẫn nộ, cuối cùng đưa ra một quyết định khiến cho tất cả đại thần đều thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có hai nhà Lưu - Tề là lâm vào thảm cảnh...Ngài quyết chọn một trong hai người Lưu Tự và Tề Tốn Chi làm con khi quyết định này được đưa ra, mọi người đã có thể lờ mờ đoán được kết quả. Trưởng tử Tề gia - Tề Tốn Chi hơn An Bình điện hạ những bảy tuổi, đã vậy còn có tật ở chân, không suy xét cũng thấy phần thắng của tiểu nhi tử Lưu Tự nhà Lưu Thái phó lớn hơn rất nhiên, đối với Lưu Tự mà nói, đây không phải là chuyện gì đáng để kiêu điểm nghỉ trưa, tiểu thái giám Viên Hỉ bên người An Bình nửa vui nửa buồn chạy vào đại điện Đông cung, hành lễ với An Bình đang ngồi thưởng trà trên nhuyễn tháp, nói- Chỗ này của nô tài có hai tin tức. Điện hạ muốn nghe tin tốt hay tin xấu?- Ừm, trước tiên nói tin xấu, sau đó nói tin Hỉ lập tức cúi đầu thật thấp, mây đen giăng đầy khuôn mặt- Tin xấu là bệ hạ đã triệu Lưu công tử và Tề công tử vào cung gặp mặt Bình nhíu mày, ý bảo hắn tiếp nháy mắt, tinh thần Viên Hỉ phấn chấn hẳn lên, vạn hoa nở rộ- Tin tốt là, tất cả đại thần đã triệu các công tử hồi Ồ! Đó đúng là một tin tức tốt. - An Bình híp mắt cười phát biểu cảm Ơ...Điện hạ, chẳng lẽ người không quan tâm vị công tử nào sẽ ngồi vào vị trí phò mã sao? - Trên mặt Viên Hỉ viết rõ hai chữ "hóng chuyện".An Bình nghe thế, nhếch miệng mỉm cười- Việc này có thành hay không còn khó nói lắm. Bọn họ ai cũng không tình nguyện, vừa may bổn cung cũng không bằng lòng. - Nói rồi, nàng đứng dậy, thuận tay sửa sang vạt áo rồi đi ra ngoài, - Đợi bổn cung đi nhìn một Hỉ hí ha hí hửng toan đi theo, lại bị nàng giơ tay chặn lại- Bổn cung tự mình đi được Viên Hỉ đau lòng cào cào cửa điện, thật muốn đi theo xem kịch hay mà...Bên ngoài Ngự thư phòng, Lưu Tự tuy có vẻ trầm ổn, nhưng thực tế trong lòng có chút không yên, thậm chí góc áo choàng xanh lam trên người cũng bị hắn vô thức vo thành một nhớ tới lời thuyết giáo của phụ thân lúc đau lòng ngăn hắn lại, tâm tình càng thêm phức hạ có ơn tri ngộ với phụ thân, bây giờ chính là lúc "cần dùng tới người", hắn lại len lén rời kinh, khiến lão nhân gia ông cảm thấy khó chịu áy Tự cũng hiểu hành vi của mình không hề quang minh chính đại, thế nhưng cái tiếng phong lưu của An Bình điện hạ đã không phải chỉ ngày một ngày hai. Ngày trước ở Quốc Tử Giám, không ít bạn học từng bị nàng đùa giỡn qua, chuyện này ai nhắc đến mà không đau xót đến rơi lệ cơ chứ?Hắn tự vấn có văn có võ, còn đang chờ mong một ngày có thể ra làm quan trong triều, kiến công lập nghiệp, há có thể ly kinh phản đạo*, trở thành phò mã dưới chân nữ tử? Thế nhưng, mấy câu nói vừa rồi của bệ hạ cứ mãi vang vọng bên tai hắn, lời lẽ với hắn tán thưởng có thừa, lại còn thân thiết gọi "Khánh Chi", khiến cho hắn không khỏi cảm thấy căng thẳng. Sẽ không chọn hắn thật đấy chứ!?*Ly Kinh phản Đạo ý chỉ tách khỏi lý luận, tư tưởng sách vở, làm trái đạo nghĩa.Hồi lâu sau, cửa điện cuối cùng cũng mở rộng, một người được dìu bước ra. Người nọ khoác áo bào trắng thêu mây, vóc người cao gầy. Có lẽ là do vội vàng, cho nên mái tóc đen mượt chỉ được tùy ý buộc lên sau đầu, hai mắt khép hờ, hầu như nửa người đều phải dựa vào tùy tùng đi theo. Y chậm rãi rời đi từng bước, Phúc Quý công công ở một bên cẩn thận đỡ kia không ai khác ngoài Từ Tốn Chi bị triệu nhập cung cùng Thái phó và Tề Đại học sĩ lần lượt là Bảng Nhãn và Thám Hoa khoa thi năm đó, cho nên quan hệ hai nhà vô cùng thân thiết, con cái bọn họ đương nhiên cũng có qua có lại. Tề Tốn Chi lớn hơn Lưu Tự vài tuổi, mặc dù thân mang tật nhưng tính tình ôn hòa, học tập chuyên cần, cho nên Lưu Tự khá tôn kính y, trước giờ vẫn đối đãi với y như huynh trưởng trong này, thấy y đi ra, Lưu Tự thở phào một cái, đồng thời nhanh chân tiến tới, giơ tay đỡ lấy y- Tử Đô huynh, mọi việc đều ổn chứ?Kỳ thực, cái hắn muốn hỏi là thái độ của bệ hạ đối với y, nhưng bởi không khéo dùng từ, hơn nữa lúc này còn đang vô cùng nóng ruột, cho nên lời ra liền thành như Tốn Chi giương mắt nhìn hắn, đôi con người đen như nước sơn nhuộm đầy ý cười- Hình như Khánh Chi rất căng thẳng?Lưu Tự thở dài, lại ngại có Phúc Quý ở đây nên chỉ lắc lắc Tốn Chi cười nhẹ hai tiếng, giơ tay vỗ vai hắn- Khánh Chi, nghĩ thoáng chút nhé!-... - Lưu Tự thật sự khóc không ra nước vậy tức là hắn nhất định phải trở thành người của An Bình điện hạ rồi?Nghĩ tới đây, cả người hắn cứng đờ, dáng vẻ có phần cô đơn tịch mịch. Ngay lúc đó, An Bình đi ngang qua, vừa hay trông thấy bóng người xanh lam kia cùng một bên mặt tuấn tú nhuốm đầy ưu quan hệ tuổi tác, Lưu Tự so với Tề Tốn Chi thì có phần ngây ngô hơn, lại vì nguyên do thân thể, hắn so với y lại có thêm một phần cứng cỏi, mạnh mẽ của nam nhân. Tướng mạo của hắn lại càng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Nếu như Tề Tốn Chi luôn luôn bình ổn, yên ả tựa Trường Giang và Hoàng Hà, bí ẩn khó đoán, thì tướng mạo của Lưu Tự lại cực kỳ chói lóa, giống như mặt trời mới mọc điều, vẻ ngoài tốt như vậy lại đi với tính cách trầm muộn, bằng không chắc chắn khiến cho vô số khuê nữ mê mẩn. Cũng chính bởi nguyên do này, tuy rằng dung mạo hắn rất cực kỳ tuấn tú, thế nhưng lại ít có ai tán thưởng Lưu Tự, bởi hắn luôn luôn đem tới cho người khác cảm giác khó nhiên, An Bình không phải là một trong số đó. Vừa nhìn thấy hắn, nàng đã trực tiếp lên tiếng ngợi ca- Ai nha, vị này chính là công tử nhà Lưu Thái phó? Tướng mạo thật xuất trúng nha...Thân thể Lưu Tự không nhịn được mà run lên một cái. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc chu tử thâm y* trắng như tuyết đang chạy nhanh tới, áo bào lẫn đai lụa hết sức tùy ý, nếu không phải có búi tóc chỉnh tề trên đầu, e rằng ngay đến giới tính cũng không thể phân mạo của nàng kế thừa mẫu thân, cặp mắt thì lại giống với phụ thân y như đúc ra từ cùng một khuôn, sắc sảo xa xăm, lúc cười đặc biệt sinh động. Có lẽ là do thói quen, ánh mắt nàng mang theo chút ngả ngớn, khiến cho người đối diện có cảm giác bản thân đang bị...đùa may Lưu Tự không phải loại người dễ dàng để lộ tâm tình ra ngoài, bằng không hắn chắc chắn có thể quay đầu bỏ chạy ngay lập tức. Hơn nữa, hiện tại Tề Tốn Chi còn đang nắm chặt cổ tay hắn, khiến hắn muốn chạy cũng chạy không ngón tay thon dài véo nhẹ lên cổ tay hắn, Lưu Tự lúc giật mình, giương mắt nhìn Tề Tốn Chi, chỉ thấy y nháy mắt với khẽ nhíu mày, không cam lòng hành lễ với An Bình- Tham kiến điện Bình cười híp mắt, toan bước đến đỡ hắn dậy, nhưng khi ánh mắt liếc qua Tề Tốn Chi đứng phía sau, bước chân nàng chợt dừng ai biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy sắc mặt An Bình điện hạ đột nhiên trở nên vô cùng bi ai, thoáng chốc đã vọt đến trước mặt Tề Tốn Chi, một mặt đỡ lấy hắn, mặt khác hai mắt ngân ngấn Ôi, Tử Đô, ngươi đến đây bằng cách nào vậy? Hiện tại chân không sao chứ? Trước đây đều do bổn cung, đều do bổn cung...Tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt, chỉ có Phúc Quý đứng một bên giật giật khóe miệng, yên lặng nhìn cười trên môi Tề Tốn Chi ngày càng sâu, con ngươi lại lạnh lẽo tựa băng- Ồ! Hóa ra điện hạ vẫn còn nhớ tới ta ư?- Tử Đô, ngươi nói gì thế? Bổn cung làm sao có thể quên ngươi! Để bổn cung nhìn chân của ngươi một chút có được không? - An Bình bày ra vẻ mặt thân thiết, sau khi thất bại trong việc cố nặn ra hai giọt nước mắt, nàng quay đầu nhìn Phúc Quý, hô lớn, - Gọi toàn bộ người ở Thái y viện tới đây!Mắt thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, Tề Tốn Chi cuối cùng cũng rút tay khỏi tay An Bình, vỗ vỗ mu bàn tay nàng- Điện hạ không cần tự trách, mọi chuyện đều đã qua rồi, không phải sao?An Bình bĩu môi, không phải bởi nàng không tin lời y, mà là vì lúc vỗ mu bàn tay nàng, Tề Tốn Chi đã thuận thế tóm lấy cổ tay nàng, khiến nàng suýt nữa thì buột miệng kêu lạnh lùng trừng mắt với hắn, lời nói ra lại ôn hòa như cũ- Ồ? Ngươi thực sự không trách bổn cung ư?Tề Tốn Chi cũng cười, ánh mắt âm u, vẻ mặt lại thờ ơ hững hờ- Thực sự mà ngươi còn chưa buông tay?!An Bình cố nén kích động, dùng sức rút tay ra, sau lại cúi đầu nhìn hai chân y, ánh mắt thoáng xẹt qua tia hổ với Lưu Tự, An Bình và Tề Tốn Chi vốn đã quen biết từ trước. Đúng ra mà nói, từ khi lên mười, Tề Tốn Chi đã vào cung vào thư đồng của ở chân Tề Tốn Chi vốn không phải là trời sinh đã có, mà tất cả đều do An Bình ban Bình thượng võ, lúc còn nhỏ, thời gian tập võ còn nhiều hơn học văn. Năm tám tuổi, nàng len lén dắt bảo mã Hãn Huyết mà Tây Vực tiến cống cho Sùng Đức bệ hạ ra sân học cưỡi ngựa, thế nhưng con ngựa kia còn nhỏ, hung hăng không gì sánh bằng, nàng còn chưa ngồi vững đã suýt bị nó hất tung xuống ấy, Tề Tốn Chi vừa tròn mười lăm, thân làm thư đồng, y tự biết mình mang trách nhiệm trọng đại, cho nên cuống quít chạy tới cứu nàng, cuối cùng đôi chân bị móng ngựa đạp đó Sùng Đức bệ hạ vô cùng nổi giận, suýt chút nữa thì động tay động chân với An Bình, lại bị Tề Tốn Chi gắng gượng ngăn lại. Vẻ mặt hắn đầy vẻ tự trách, còn nói mình chăm sóc điện hạ không đủ chu toàn, khiến nàng thiếu chút nữa là gặp nạn, bây giờ chỉ mong bệ hạ đừng trách móc, cũng không nên mắng chửi điện Bình khi ấy vô cùng cảm động, một đường cầm tay dắt y ra khỏi cửa cung. Vậy mà vừa lên xe ngựa một cái, y đã lộ bản tính thật, lạnh lùng quẳng cho nàng một câu- Nếu như ta thực sự tàn phế, đời này điện hạ đừng mong có thể sống yên ổn với Tử Đô!Lời y nói ra khiến An Bình sợ đến run người, trái tim nhỏ bé bị đả kích nặng năm sau đó, Tề phủ mời danh y khắp bốn phương, thế nhưng chân của Tốn Chi vẫn không thể trị khỏi. An Bình áy náy không sao tả xiết, thế nhưng nàng vừa chạy tới tìm thì đã bị y chửi mắng một trận, sau đó đuổi ra khỏi là một vị công chúa vạn người thương yêu, An Bình điện hạ lại một lần nữa bị đả kích nghiêm từ ngày ấy cho tới tận khi vào học ở Quốc Tử Giám, hai người không gặp mặt thêm lần nào người nói, năm đó Tề Tốn Chi chọn trúng một vị thiên kim tiểu thư, gia nhân đầy trông đợi đi cầu hôn, nhưng bởi chân hắn bị tật nên gia đình bên kia đã thẳng thừng từ khi An Bình biết chuyện, ảo não chống tay lên trán- Lớn chuyện rồi đây...Quả nhiên, sau chuyện ấy, dùng lời của Phúc Quý kể lại thì chính là thiên lôi tóe lửa, trời nắng giáng sét!Tề đại công tử nổi danh tao nhã lễ độ, đối với ai cũng cực kỳ tốt tính, vậy mà mỗi khi nhìn thấy An Bình điện hạ, ánh mắt đều hằn lên tia máu, chẳng khác nào gặp phải kẻ thù không đội trời chung, thế nhưng lại cứ phải bày ra bộ dạng "ta kỳ thực không có để tâm", vậy nên trong lòng An Bình điện hạ, y chính là một kẻ âm hiểm xảo chừng ở Quốc Tử Giám được hai năm, An Bình không chịu nổi nữa nên đã quyết định ra ngoài du học, thế là từ đó hai người không còn gặp mặt nhau nữa. Trùng hợp năm đó Lưu Tự vừa hay vào Quốc Tử Giám, thành công tránh được một kiếp, quả là một chuyện rất đáng điều, giờ này hắn cũng không vui thêm nổi đó, hắn cũng loáng thoáng nghe qua chuyện này, mặc dù về sau có hơi nghi hoặc về lý do khiến chân Tề Tốn Chi bị thương, nhưng lại không tiện hỏi. Hiện tại biết được chuyện này có liên quan đến An Bình điện hạ, hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng có phần phiền nào bệ hạ phải giữ Tề Tốn Chi ở lại trong điện nói chuyện riêng, thì ra là để trấn an y. Mà Tề Tốn Chi và An Bình điện hạ còn có chuyện cũ không vui như vậy, hiển nhiên là như nước với lửa, vị trí Phò mã này chẳng phải cuối cùng sẽ rơi lên đầu hắn hay sao?Cuộc gặp gỡ lần này của An Bình điện hạ và Từ Tốn Chi kết thúc rất nhanh. Tề Tốn Chi được đỡ về lên nhuyễn kiệu của mình, trước khi đi còn vỗ vỗ vai Lưu Tư, cười đến ung dung ôn hòa, câu nói ra vẫn là lời trấn an trước đó- Khánh Chi, nghĩ thoáng chút nhé!
Chuyển ngữ MicAn Bình ngồi trên đài cùng Tề Tốn Chi đốp chát vài câu, rồi lại trao đổi ánh mắt với Lưu Tự một phen, cuối cùng thì nhàm chán ngước nhìn trời một lúc, sau đấy mới dời ánh mắt lên những người có mặt ở người tụ tập lần trước chỉ có ba bốn người tới, không ngờ là Tiêu Thanh Dịch và Tần Tôn thế nhưng cũng có mặt, mà càng khiến nàng không nghĩ tới chính là vị thiên kim đoan trang nhã nhặn của Thủ phụ lại trở thành nữ tử duy nhất ở bao lâu đã lần lượt có người viết xong thi từ trình lên, Lưu Kha và một vài vị đại nhân sau khi xem xong, ra hiệu Lưu Tự đưa sang cho An Bình khi nhận lấy chỉ liếc hắn một cái rồi thì liền rũ mắt xem thi từ của mọi người, hoàn toàn không chút niềm nở như trước Tự mím môi, nhịn không được tức giận với chính mình, bởi hắn vừa rồi thế nhưng lại mơ hồ cảm thấy mất đúng, hắn nhất định là bị bệnh rồi, tuyệt đối không hề liên quan đến vị công chúa trăng hoa này!Tề Tốn Chi lại gảy vài âm, Lưu Tự lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói “Nếu có nguyện vọng thử thì bất cứ lúc nào cũng có thể lên đài, các vị ở đây đã viết xong có thể đến bên cạnh nghỉ ngơi.”Chu Liên Tương ngước mắt nhìn hắn một cái, bút trong tay siết chặt hơn chút, rồi lại nhìn lướt qua An Bình, thấy nàng đang chăm chú xem thi từ trong tay, mới hăng hái hạ bút nhiên lại ngẩng đầu lần nữa, trông thấy Lưu Tự vẻ mặt phức tạp nhìn mình, như thể có chút mờ mịt, cộng thêm chút khó hiểu, mà càng nhiều hơn, giống như một dạng xem xét điều gì đó mới gác bút trong tay xuống, lại quay đầu nhìn chúng bách tính đang đứng vây xem bên dưới, chợt phát hiện sau khi Lưu Tự lên tiếng thì hiện giờ cũng không còn ai lại lên đài nữa. Mà những nam tử ăn mặc theo phong cách văn nhân kia,phần lớn ánh mắt đều đang sắc bén nhìn nàng, giống như nàng đang ngồi ở một chỗ không nên ngồi vậy.“Sao vậy, không còn ai tham gia nữa à?” An Bình từ trong đống thi từ ngước lên, hơi hơi nhíu Liên Tương cúi đầu đứng dậy, đem thi từ đã viết xong trao cho Lưu Tự, từ đầu chí cuối cũng không liếc mọi người lấy một cái, lùi tới một góc ngồi biết, nhất định là những nam tử kia bất mãn đối với sự xuất hiện của nàng ở đây, cho nên thà rằng không lên Bình chú ý đến sự khác lạ trong cử chỉ của nàng, chỉ khẽ nở nụ cười “Không có nam tử, cũng không có nữ tử nào lên đài ư?”Một quan viên nào đó ngồi ở hậu đài vuốt chòm râu hoa râm mất kiên nhẫn nói “Điện hạ vẫn là nên đừng kiên trì cho nữ nhi tham gia cho rồi, thi hội trước nay chưa từng có tiền lệ như vậy, rất nhiều tài tử……E là cũng không chấp nhận đâu.”Như thể nghe được một câu chuyện hài rất tức cười, An Bình bỗng ha hả cười lớn “Chẳng lẽ bổn cung nghe nhầm rồi chăng? Bổn cung có kiến nghị này, các người thân là nam nhi, hẳn nên cao hứng mới phải chứ nhỉ.”Mọi người chung quanh hết thảy đều hóa đá trong gió, ngay cả Chu Liên Tương đang gục đầu cũng nhịn không được mà hiếu kỳ ngẩng lên, nét mặt khó Bình buồn cười lắc đầu “Bởi vì theo như cách nghĩ của các vị, bổn cung ngay cả nữ nhi cũng tôn trọng, vậy thì những nam nhi cao cao tại thượng’ đây, chẳng phải sẽ càng nhận được sự trọng thị hay sao?”Quan viên kia ú ớ ngậm miệng, tìm không ra nửa lời phản nam tử có mặt trước đó sắc mặt còn tỏ vẻ khinh thường nghe xong không khỏi bắt đầu dao động, nhao nhao nhìn chung quanh, chỉ mong có người có thể làm con dê đầu đàn, cũng vừa hay có được một bậc thang để bước xuống. Bình dân bá tính vây xem phần lớn cảm thấy lý thú, ai nấy đều là biểu tình xem kịch vui, cũng đang chờ xem liệu có ai trong tình huống như vậy xuất hiện, thế nhưng hết nửa ngày trời cũng vẫn như cũ không một ai lên một lúc lâu không có kết quả, An Bình bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đứng dậy, đem thi từ trong tay từng tờ từng tờ lật qua, đa số đều bị nàng vo thành một đống, vứt bỏ. Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của mọi người, bắt đầu thẳng thắn bình luận “Tiêu Thanh Dịch, thi từ thanh lệ thoát tục, tự có một phần ý cảnh, đáng tiếc chí hướng không đủ kiên định, tuy nhiên có thể mài giũa, bổn cung cảm thấy có thể giữ lại.”Lúc nói, vài trang giấy trong tay lại bị vò thành một cục, vứt đi.“Ừm, trái lại thi từ của Tần Tôn thẳng thắn bộc bạch suy nghĩ trong lòng, có điều không nổi bật được điểm này, nói hưu nói vượn, tuy nhiên cũng có thể giữ lại.”Tiêu Thanh Dịch cùng Tần Tôn bị điểm danh nét mặt đều thừ ra, không hổ là vị công chúa tùy tiện, ngay cả bình phẩm thi từ cũng như vậy……không chút câu nệ. Bọn họ là những người hiểu rõ bản tính của nàng nên cũng tạm chấp nhận đi, nhưng mà là người trực tiếp bị vứt thi từ như thế hẳn là sẽ đau lòng biết biết biết biết bao nhiêu nha…….Tề Tốn Chi chú ý đến biểu cảm của hai người, khẽ cười, cúi đầu lại gảy vài âm.“Ô……”Mọi người ai nấy đều bỗng giật mình, bởi An Bình đột nhiên cầm một trang thi từ, cười đến là rạng rỡ “Không biết vị Lâm Dật này là ai?”Trong sân yên tĩnh một lúc, có người đứng dậy, hướng nàng hành lễ “Tại hạ Giang Nam Lâm Dật.”An Bình trên dưới đánh giá hắn một phen, có lẽ ngoài ba mươi, bộ thanh sam giặt đến bạc màu, cằm lún phún râu. Tướng mạo không thể nói là đẹp, nhưng rất có khí chất, đứng ở đấy khiến người khác có cảm giác như gặp được tiên nhân. Có điều ý cười nơi khóe môi hắn thế nhưng lại đem hắn trở lại chốn phàm trần, đó là một nụ cười ngang ngạnh không chịu trói buộc nhưng lại không để lộ rõ Bình gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng “Ngực mang chí lớn, khẩu khí hào hùng, là một nhân tài.”Lưu Tự cũng thầm gật đầu, hắn vừa rồi cũng đã xem thơ của người này, cũng có chút tán thưởng đối với người tên Lâm Tốn Chi lại gảy vài âm, tỏ ý chúc mừng. Lâm Dật hướng An Bình hành lễ, ngồi xuống, ánh mắt những người xung quanh nhìn hắn đã khác một hồi chờ đợi, Chu Liên Tương chợt túm chặt vạt áo, bởi vì nàng phát hiện sau khi An Bình điện hạ cầm một trang giấy lên, tựa tiếu phi tiếu liếc nàng một cái.“Giang lưu bích thủy tiếp trường thiênPhù diêu trực thượng lãm minh nguyệtQuảng hàn cung khuyết bằng lan vọngThiềm cung chiết quế khởi đằng nhàn?”Sông dài nước biếc nối trời cao rộngCùng nắm tay nhau ôm vầng trăng sángNhìn về phía Quảng hàn cung khuyếtBảng vàng đề tên nào có dễ dàng?Đôi đồng tử thâm thúy của An Bình khoan thai lướt qua, như thể xuyên qua vẻ ngoài đoan trang của nàng có thể thấy được nội tâm không muốn an phận của nàng.“Bổn cung cảm thấy……..” Nàng kéo dài giọng, như cố ý tra tấn tâm trí của Chu Liên Tương, khi thấy ngón tay nàng càng dùng lực túm chặt vạt áo thì mới chậm rãi ung dung nói ra hai chữ còn lại “Thậm diệu.” rất tuyệtChu Liên Tưởng nét mặt không dám tin tưởng nhìn nàng, người kia thì lại chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, rồi lại dời ánh mắt “Nhưng mà trốn trốn tránh tránh, không dám biểu đạt, sợ đông sợ tây, khó có thành tựu.”Chu Liên Tương lại cúi Bình bước vài bước tới trước đài, cười hỏi Lưu Kha “Thái phó đại nhân cảm thấy bình phẩm của bổn cung có đúng trọng tâm không?”Lưu Kha nhìn đống giấy bị vứt tán loạn trên đất một cái, cười gượng nói “Điện hạ nói rất đúng, nhưng mà còn…..”“Có hơi nghiêm khắc?”Lưu Kha mím môi gật Bình nở nụ cười, ánh mắt quét qua những người vừa rồi mới bị nàng phê bình, phần lớn sắc mặt đều trắng bệch như giấy, dễ nhận thấy da mặt của thư sinh đều rất mỏng, nào đã từng trải qua đả kích không chút giữ lại mặt mũi thế để tay lên môi thấp giọng ho một cái, rồi cao giọng nói “Bổn cung bộc trực, nếu như có điểm nào thất lễ, vẫn mong chư vị thứ lỗi, nhưng nếu tự nhận thấy không đảm đương được, vẫn là sớm rời đi cho, mọi người tới đây đã là muốn vì bách tính mà làm đại sự, thì há lại câu nệ tiểu tiết như vậy?”Nàng từng bước từng bước đi tới bên đài, ánh mắt quét qua mọi người bên dưới, biểu cảm nghiêm nghị, lời nói ra cũng mạnh mẽ khí phách “Có câu lấy đất trời làm tâm, lấy dân chúng làm mệnh, nối gót thánh hiền, vì muôn đời mở ra thái bình. Thân là người đọc sách, bổn cung tin chư vị ai cũng có hùng tâm tráng chí như vậy, nhưng bụng dạ không đủ để thừa nhận nửa điểm phê bình, vậy làm sao đủ rộng để dung nạp bách học, kế thừa muôn đời?”Xung quanh một mảnh tĩnh lặng, những người trước đó ở trên đài bị đả kích ồ ạt cụp mắt né tránh, mà những nam tử dưới đài cũng tương tự như vậy, như thể bị vạch trần khuyết điểm, nhất thời khó mà che Bình chậm rãi đảo mắt một vòng, nhếch môi, thu hồi nét nghiêm nghị trên mặt, lại trở về vẻ thờ ơ ngả ngớn thường trực, quay người bước nhanh về phía Tề Tốn Chi, phất tay “Gảy cầm, mời chư vị tài tử lên đài!”Mọi người bên dưới hơi căng thẳng trong thoáng chốc, cuối cùng có người chậm chạp bước lên….Chu Liên Tương quay đầu nhìn An Bình, nàng vẫn giữ nụ cười thờ ơ như thế, trong đôi đồng tử thâm thúy không biết hàm chứa hào quang rực rỡ thế nào, không nhìn thấy được tâm tư, nhưng lại khiến lòng người khâm vĩnh viên cũng không thể trở thành người như Tự ở bên cạnh cũng hoảng hốt, vừa rồi lúc An Bình nói những lời đó với người bên dưới, hắn như thể trông thấy một người xa lạ, tuyệt không phải là An Bình điện hạ đối với hắn động tay động chân hay co đầu rụt cổ trước chiến sự trước đây…..Mà Tề Tốn Chi đang gảy cầm thì lại chân thành nói “Điện hạ, có cần vi thần tấu một khúc “Ngụy biện” không?”An Bình sâu xa trừng hắn, hàn ý trong mắt lấp lóe “Có đôi khi cảm thấy, nếu như hai chân ngươi đều tàn tật, nhất định là việc khiến lòng người hả hê.”“……………”Lúc thi hội kết thúc, cha con Lưu Kha hùng hồn tuyên bố đêm nay sẽ cử hành yến tiệc chiêu đãi các vị tài tử chiến thắng ở phủ Thái phó, Chu Liên Tương cũng có mặt. Bởi vì để mọi người thêm phần vinh quang, bày tỏ sự hào phóng của An Bình điện hạ, nàng cũng muốn tham đầu Lưu Kha hồi tưởng một lượt bữa tiệc ngày xuân ở Triệu Vương phủ hôm ấy, xác định nàng là vì mỹ sắc của chư vị tài tử nên mới tới, dịu dàng vô Bình cũng không để tâm, nhún nhún vai, đi thẳng xuống Hoàng Kim đài dắt ngựa. Sau khi tìm kiếm xung quanh không có kết quả, cuối cùng bất đắc dĩ thừa nhận sự thật bản thân lại bị Tật Phong bỏ lại, dứt khoát leo lên xe ngựa của Tề Tốn Chi ở gần thân Tề Tốn Chi còn chưa lên xe, lúc từ Hoàng Kim đài đi xuống vừa đúng lúc ngang qua Chu Liên Tương. Nha hoàn của nàng còn chưa tới, một mình khập khiễng, suýt nữa thì ngã, hắn vội vàng đưa tay đỡ cánh tay Liên Tương sửng sốt một lúc, vừa quay đầu nhìn đã thấy Tề Tốn Chi đang ngồi trên xe lăn, vội vội vàng vàng cụp mắt hành lễ vạn phúc lời chào của phụ nữ thời xưa “Tề đại công tử hữu lễ.”Tề Tốn Chi cười cười “Chu tiểu thư không cần đa lễ, hẳn là trước đó lúc xuống xe bị trật chân?”Chu Liên Tương nhếch miệng, không ngờ hắn lại tỉ mỉ chu đáo như vậy, thế nhưng nhìn ra chân nàng bị thương.“Trước mặt không xa có một y quán, Chu tiểu thư vẫn nên nhanh chóng đi khám thử, chậm trễ không hay.”“Đa tạ………..” Chu Liên Tương cẩn cẩn thận thận ngước mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy hai má không hiểu vì sao lại hơi nóng lên, lấy lại bình tĩnh thì hắn đã được tùy tùng đẩy về phía xe lúc lên xe bầu không khí bắt đầu đông lại, An Bình bình thản tự nhiên, Tề Tốn Chi không chịu ngồi bên phải nàng, nhìn thế nào cũng giống như An Bình mới là chủ nhân của xe cũng không để bụng An Bình đảo khách thành chủ, mà là để ý đám cấm vệ quân đã vây quanh xe ngựa ở bên ngoài. Trước đó có thấy gì đâu? Giờ lại trước sau vây kín thế này, muốn trở về phủ đệ cũng không biết phải mất bao lâu á!“Aizzzzz…………….”Tề Tốn Chi còn chưa than thở, trái lại An Bình đã tự mình thở dài trước. Tề Tốn Chi đoán nàng gặp phải vấn đề hóc búa, quyết định hảo tâm thi hành chức trách của một thần tử “Dám hỏi điện hạ vì sao lại thở dài?”“Đừng có nhắc………..” An Bình tâm tình uể oải “Cẩn thận nghĩ lại, những nam tử hôm nay lên đài, ngoại trừ Lâm Dật kia còn có vẻ ngoài nhìn được một chút, còn thì chả ai đẹp cả, thực khiến bổn cung thất vọng.”“…………..” Tề Tốn Chi lặng lẽ quay đầu, quyết định tập trung ngắm phong cảnh bên ngoài nhưng ngay sau đó bầu không khí lại đột nhiên thay đổi, cấm vệ quân bên ngoài bỗng xảy ra một trận nháo động, kế đó có người bắt đầu lớn tiếng gào thét, An Bình chợt rùng mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tề Tốn Chi bỗng nhiên bổ nhào về phía mình. Một thanh kiếm đâm xẹt tới, cắt đứt vài sợi tóc bên má hắn, kế đó nhanh chóng đâm về hướng An Bình……….
Thể loại Nữ cường, cung đình, hầu tước, tình hữu độc chung, 1v1Editor Imelda PhamĐộ dài 70 chương + ngoại truyệnAn Bình điện hạ chỉ có một khuyết điểm duy nhất là hơi phong đế muốn chọn một lương tế, liền để cho Thượng thư lễ bộ nhận mệnh, mang theo lệ rơi đầy mặt a...a...a bệ hạ muốn kén phò mã cho An Bình điện hạ hôm sau thanh niên trai tráng trong triều không đi du học thì chính là đi thăm người thân, cuối cùng còn xót lại hai người."Môt là con trai Thái Phó tên Lưu Tự, một là con trai Đại học sĩ tên là Tề Tốn Chi. Chỉ có điều""Chỉ có điều làm sao?""Lưu Tự đi được nửa đường thì bị cha đuổi theo bắt về""...""Còn Tề Tốn Chi"An Bình điện hạ nhíu mày"Hắn làm sao?"Điện hạ quên rằng hắn có tật ở chân sao?....PS Không phải nữ tôn, 1V1Tên sách ban đầu là "Bát tự không hợp, vượt qua rồi nói!"Đây là tiền truyện của "Thất tiết là chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn!"
Ngôn Tình Nguồn Nguồn - Editor Imelda Phạm 209,271 Hoàn Thành 132614 24/02/2018 Đánh giá từ 24 lượt Tác phẩm Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận của tác giả Thiên Như Ngọc có tựa ban đầu là "Bát tự không hợp, vượt qua rồi nói!". Đây là tiền truyện của "Thất tiết là chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn!" và câu chuyện ngôn tình cổ đại này lấy đề tài về nữ cường, cung đình, hầu tước, tình hữu độc Bình điện hạ mặt nào cũng tốt, chỉ là có hơi phong đế muốn chọn một lương tế, Thượng thư bộ Lễ một bên nhận mệnh, một bên lệ rơi đầy mặtA a a a...Bệ hạ muốn kén phò mã cho An Bình điện hạ rồi...Ngày hôm sau, thanh niên trai tráng trong triều nhao nhao chạy mất, không phải du học thì cũng là đi thăm người thân, cuối cùng chỉ sót lại có hai người...- Một vị là con trai Thái phó, tên Lưu Tự, một vị là con trai Đại học sĩ - Tề Tốn Chi. Có điều tình sinh ý động...- Có điều làm sao?- Lưu Tự là đi được nửa đường thị bị cha đuổi theo bắt Còn Tề Tốn Chi...An Bình điện hạ nhíu mày- Hắn làm sao vậy?- Điện hạ quên rằng hắn có tật ở chân sao?-....Mời bạn đón đọc truyện hay với nhiều tình tiết thú vị, hấp dẫn đang được cập nhật hàng ngày nhé.
An Bình điện hạ cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi phong lưu. Hoàng đế muốn chọn lương tế, Lễ bộ thượng thư chân trước vừa nhận lệnh, chân sau đã lệ đổ ròng ròng Ai ui, Bệ hạ muốn kén phò mã cho An Bình điện hạ đấy nhá.... Hôm sau, chúng nam nhi ở độ tuổi thích hợp của quần thần trong triều ào ạt ra ngoài, du học, thăm thân. Chỉ còn lại hai người— “Một vị là con của Thái Phó Lưu Tự, một vị là con của Tề đại học sĩ Tề Tốn Chi, có điều...” “Có điều thế nào?” “Lưu Tự chạy được nửa đường thì bị phụ thân nhà mình bắt được túm về.” “...........” “Còn Tề Tốn Chi...........” An Bình điện hạ nhíu mày “Hắn thế nào?” “Điện hạ quên hắn có tật ở chân rồi à?” “.............” Tham khảo thêm Công chúa thành vương phiTham khảo thêm Công Chúa Thay ĐổiTham khảo thêm Công chúa yêu phò mãTham khảo thêm Công ChúaTham khảo thêm Công Ty
công chúa đến rồi quần thần cẩn thận